Chúng ta đau xót bởi chưa bao giờ, cái chết oan uổng lại có thể đến một cách giản đơn đến thế, bất ngờ đến thế. Cái chết gây ra bởi những con người bình thường trong xã hội mà có khi hàng ngày, vẫn gặp nhau nói cười trong một thành phố nhỏ bé. Chúng ta ngỡ ngàng bởi một hậu quả quá đau lòng đã xảy ra chỉ từ một hành vi tưởng chừng như vô hại: lái xe sau khi uống rượu.
Hãy trả lời tôi một cách thật lòng đi, có bao nhiêu gã đàn ông chưa từng uống vài ly bia, vài chén rượu ở nhà bạn bè, họ hàng, bố mẹ rồi tự chạy xe về nhà??? Có lẽ chúng ta chỉ may mắn hơn chút xíu kẻ vừa gây ra tại nạn chết người kia mà thôi. Một hành vi nguy hiểm nhưng nó lại đang diễn ra hàng ngày ở mọi nơi, mọi lúc và hầu như chúng ta đều coi đó là bình thường và thỏa hiệp với nó. Cho đến khi tai họa xảy ra…
Từ tận đáy lòng, tôi tin rằng cả những người đã mất và kẻ gây ra tai họa, đều chỉ là nạn nhân của một thói quen, một “tập quán” đo bản lĩnh và tình thân hữu bằng rượu bia ở xứ ta. Những người phụ nữ đã mất đi mạng sống của mình, người gây ra tai nạn mất đi tương lai hạnh phúc và thành đạt sau song sắt. Lúc này, những người bạn “chí cốt” đã chúc tụng và ép rượu nhau có cảm thấy bình yên?
Người gây tội sẽ phải trả giá, điều đó là công bằng. Đám đông đang phẫn nộ cùng cực rồi sẽ nguôi ngoai. Pháp luật rồi sẽ có biện pháp tăng nặng khung hình phạt để thỏa mãn mong mỏi của cử tri. Nhưng nếu ngay trong chúng ta, vẫn còn những cái tặc lưỡi với ma men, vẫn còn coi chuyện “dăm ba chén rượu” là điều bình thường thì sẽ vẫn còn nữa những đứa trẻ mất mẹ, mất cha dưới những bánh xe vô tri nghiệt ngã…